Chỉ có thể là Hữu Châu…

NSƯT Hữu Châu là một diễn viên nổi tiếng, có “nghề”, điều đó ai cũng phải công nhận. Ở thời điểm này, ngồi nhớ lại một chặng đường đã qua với bao khó khăn và cả sự nhục nhã, anh cảm thấy thật hãnh diện bởi anh đã tự tìm tòi sáng tạo, tự thân vận động để tạo được tên tuổi như ngày hôm nay.

Hai kỷ niệm “thương đau” với nghề

Ngày anh tốt nghiệp ra trường, sân khấu kịch vẫn chưa khởi sắc lắm, nhiều sân khấu và cả bầu sô cũng chưa thật tin tưởng diễn viên trường sân khấu, kể cả có những nơi không chấp nhận nữa. Một buổi tối tháng 2/ 1989, cố NS Hữu Lộc - em trai của anh chở anh chạy sô tấu hài trên chiếc “ xế điếc” cũ mèm. Vừa diễn xong ở nhà Văn hóa Lao Động, hai anh em đang đèo nhau qua diễn ở NVH Thanh Niên. Đang chạy, bất ngờ cái niềng xe gãy đôi (do quá cũ), lúc đó Hữu Lộc đứng khóc ngon lành, riêng anh không thể bỏ sô vì sợ mất chỗ diễn và mất huy tín bởi thời điểm đó, có một sô diễn để kiếm tiền không phải là chuyện dễ. Khoảng cách giữa hai nơi diễn ấy hơn một cây số, thế là anh quyết định chạy bộ. Trên đường chạy, anh gặp một người chạy xe hon da một mình, mừng quá anh gọi xin quá giang, nhìn thấy mặt anh đang hóa trang tấu hài, ông ta sợ quá … tưởng gặp “ yêu quái” nên … rú ga vọt luôn. Khi anh chạy bộ đến nơi thì không còn kịp nữa, đã trễ sô mất rồi …

Anh còn nhớ cách đó không lâu, do nằm trong tuần lễ phải đóng tiền học cho em trai Hữu Lộc nên cả nhà anh đều phải ăn cháo đậu xanh thay cơm. Một buổi tối, anh đang diễn ở nhà hát Hòa Bình bỗng nhiên té xỉu, hai danh hài Mai Sơn và Thanh Tùng cứ ngỡ anh bị trúng gío nên dìu anh vào cạo gió. Anh chẳng nhớ có một người nào đó đã khuấy cho anh một ly sữa nóng, uống xong anh dần dần hồi phục và diễn tiếp. Anh thầm cảm ơn người đã cho anh ly sữa ấy và giấu nhẹm chuyện xỉu ..vì đói cho đến hôm nay … “Không phải tôi kể chuyện khổ để … mọi người thương hại, mà sự thật hoàn cảnh chung lúc ấy là thế, phải vượt qua những gian truân thì mới thấy quý báu những thành mà mình đạt được …” – anh bảo thế.

Hữu Châu trong chương trình "Trò chuyện cuối tuần"

Những tình bạn đẹp

 Người bạn thân nhất với Hữu Châu là diễn viên Hữu Nghĩa, cả hai anh đều không thích ồn ào và nhất là không thích lao vào những cuộc “buôn dưa lê” của giới nghệ. Với ai,  Hữu Châu có thể đè nén những tâm sự, nhưng với Hữu Nghĩa thì có chuyện gì buồn, anh lại gọi điện cho Hữu Nghĩa đi “lai rai” để giãy bày. Ngược lại, cũng nhiều lần, anh làm “bác sĩ tâm lý” giải quyết những gút mắc tình cảm dùm cho Hữu Nghĩa. Anh kể : “ Hồi còn  học ở trường Nghệ Thuật Sân Khấu II, tôi cũng lý lắc và nghịch lắm. Biết tính Hữu Nghĩa không thích bất kỳ ai cầm xâu chìa khoá xe của mình quây vòng vòng (vì sợ xui) nên tôi xúi thằng bạn học chung lớp tên Hữu Vũ lấy xâu chìa khóa của Hữu Nghĩa quay . Hữu Vũ bị Hữu Nghĩa dí chạy vòng vòng, tôi khoái chí cười tít mắt. Đến khi bắt được Hữu Vũ, Hữu Nghĩa hỏi : “Tại sao mày quây chìa khoá của tao”, Vũ nói : “Thằng Châu xúi”. Biết bị tôi “gài” nên cả hai rượt tôi chạy trối chết. Tôi không dám vào lớp lấy xe đạp mà nhờ một đứa cùng xóm vào trường lấy dùm. Sau hôm đó, tôi trốn học, tôi không dám vào trường vì sợ Hữu Nghĩa đánh. Cho đến buồi chiều học môn chính trị, tôi rón rén đứng trước cửa cầm cái  bánh bao lắc lắc truớc mặt Hữu Nghĩa (vì biết Nghĩa rất thích ăn bánh bao) ngụ ý xin lỗi. Thấy Nghĩa phì cười tôi mới hết sợ và lủi vào lớp…”.

Nghệ sĩ Phước Sang cũng là người bạn thân của Hữu Châu kể : “Những ngày mới ra trường, tôi, Hữu Châu, Hữu Nghĩa, Hồng Đào, Hồng Vân… khổ lắm, đi diễn mà tiền có được là bao. Có những đêm đi diễn về mỗi đứa tự thưởng cho mình một gói mì tôm, ăn mà cảm thấy ngon chưa từng thấy. Tuy nhiên,  chúng tôi rất tự hào về quãng thời gian đó, chính sự khổ cực đã giúp cho chúng tôi có nhiều nghị lực và luôn cảm thấy quý vô cùng những thành quả mà mình đạt được ngày hôm nay.Tôi quý Hữu Châu ở sự làm việc hết mình nghiêm túc, luôn bên cạnh bạn bè những lúc khó khăn . Tôi với, Châu, Nghĩa có một điểm chung là khá lận đận trong chuyện tình duyên nên rất hiểu và thông cảm nhau…”

Hữu Châu cùng NS Phượng Liên

Hữu Châu cùng NSND Kim Cương và Nhà báo Thanh Hiệp

Thích sự thẳng thắn, trung trực.

Có rất nhiều bài báo viết về anh, có những bài khen quá lời nhiều lúc làm anh cảm thấy ngượng, cũng không hiếm những bài khiến anh khó chịu, đôi khi người viết chỉ nhìn một phía rồi nhìn nhận, rồi phán quyết. Không phải anh khó chịu ở sự khen chê. Tính anh luôn phân định rạch ròi, thích sự thẳng thắn, trung trực. Hữu Châu có  “duyên nợ” với những vai già.  23 tuổi, anh đã thành công với vai già – Lỗ Quý trong “Lôi Vũ” trên sân khấu nhỏ 5B – vai diễn đã tạo nên dấu son đầu tiên trong nghề của anh. Tiếp theo hàng loạt báo chí khai thác về anh như một diễn viên chuyên thể hiện thành công những vai già trong các vở kịch :Yêu em anh  đừng lo, Bão Tố ngoài khơi, Ê tắc xi, Nắng chiều, Mùa hè ở ngoài biển, Xóm nhỏ Sài Gòn, Lão ớt … 

Hữu Châu năm 18 tuổi

Hữu Châu và mẹ

Có thể nói, Hữu Châu là một nghệ sĩ có tài, có tâm. Nét  hài của anh rất bình dân, không cố ý phô trương hình thể nhưng cứ nhìn vào gương mặt anh là tự dưng khán giả phải bật cười. Cười rất tự nhiên, cười để rồi nhớ, rồi trân trọng một tài năng nghệ thuật lúc nào cũng muốn đem lại niềm vui cho mọi người. Ngoài đời anh cũng thế, vui vẻ, nhiệt tình sống rất thật và chan hòa. Anh không thích để người khác “dẫn” mình đi mà chính mình phải luôn tự tìm một lối đi riêng. Cho dù lối đi đó có gặp nhiều khó khăn, gian nan nhưng đã quyết thì phải vượt qua cho bằng được.

Minh Minh

 

 

 

 

Huu Chau