Nhạc sĩ Nguyễn Từ kể chuyện phổ thơ Hồ Tịnh Văn
Nhạc sĩ Nguyễn Từ cho biết, Hồ Tịnh Văn là một nhà thơ mà anh phổ nhạc nhiều nhất…Anh thích thơ Hồ Tịnh Văn vì cô ấy không đi theo lối mòn, mỗi bài thơ của cô ấy là cách mà cô ấy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời trong từng khoảnh khắc…
Tôi vốn là người làm biếng, tôi viết nhạc như là điều cần phải viết để nói lên tâm trạng, nói lên nỗi niềm, những buồn vui đến với tôi trong những khoảnh khắc, những cung bậc mà tôi cảm nhận hằng ngày, hằng giờ….Những cảm xúc bất chợt ấy khiến tôi cảm thấy cần phải viết ra, thế thôi…
Nhạc sĩ Nguyễn Từ
Về thơ Hồ Tịnh Văn…!
Tôi gặp Hồ Tịnh Văn khoảng năm 2014 do họa sĩ Nguyễn Thiên Chương giới thiệu tại một quán cà phê ở TP Biên Hòa, đó là một chiều vui vì lâu quá mới gặp anh Chương, nghe cô ấy nói về thơ, ngâm thơ…Và chúng tôi đã đàn, hát với nhau với cây guitar thùng mộc mạc với ca sĩ Cẩm Hường và nhiếp ảnh gia Nguyễn Lương Hiệu…
Nhà thơ - cô giáo Hồ Tịnh Văn
Bẵng đi một năm sau, anh Chương lại về Biên Hòa và tôi gặp lại Hồ Tịnh Văn, lần này cô ấy tặng cho tôi tập thơ “Như giọt sương khát nhớ” của cô ấy. Tôi vẫn không đọc…Anh Chương lại về Biên Hòa chơi, và tôi lại gặp cô ấy, vẫn tính cách sôi nổi, rất đáng yêu, rất đàn bà…Đêm hôm đó, tôi mới lấy tập thơ của cô ấy tặng ra đọc…Quả thật, tôi hơi bất ngờ vì trong tập thơ ấy tôi thấy rất nhiều cung bậc, lúc vui, lúc buồn, lúc hồn nhiên, lúc ngạo đời, lúc khao khát được yêu thương, lúc bất cần tất cả…
Tôi muốn thử với dòng thơ này…
Nhạc sĩ Nguyễn Từ cho biết, Hồ Tịnh Văn là một nhà thơ mà anh phổ nhạc nhiều nhất
Thơ Hồ Tịnh Văn không đi theo lối mòn, mỗi bài thơ là cách mà cô ấy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời trong từng khoảnh khắc…
Ca khúc đầu tiên “Cô em bé nhỏ” nói về những chuyện tình thời áo trắng, tình yêu đến bằng sự trong trẻo như pha lê của tuổi học trò…
“ Em ôm ấp một mối tình, yêu đơn phương với con tim….
Anh vui dạo gót cùng ai, để con tim em bối rối”…
Và vỡ òa ra…
“Ừ! Em hiểu anh còn mơ mộng, em ngây thơ nên nghĩ là duyên,
Và em thấy (anh) bên ni, bên nớ, (nên) em nhìn anh phiêu lãng…. Em cười…”
Ca khúc thứ 2 là ca khúc lãng mạn, ngạo đời, nhân sinh quan như nữ sĩ Hồ Xuân Hương “Kiếp hồng nhan”…
“Sinh ra cái kiếp cái kiếp đàn bà, khiến cho người khác cứ sà vào ghen,
Thói đời là thói nhỏ nhen, người ghen kẻ ghét lên men mấy đời…
Sinh ra cái kiếp đàn bà, lại thêm nhan sắc, rõ khổ cái thân tôi,
tại sinh ra kiếp đa chuyên, bị ghen từ thuở thiếu niên đến giờ”…
vừa thân than trách phận lại vừa ngạo nghễ mắng đời, chua ngoa một cách duyên dáng, dễ thương…
Rồi bổng nhiên nhẹ nhàng, sâu lắng với “Thu chờ”…
“ Mơn man làn tóc rối, cơn gió thu nhẹ nhàng,
Em như người có lỗi, giọt lệ sầu đa mang…
Chiều nay cà phê nhớ, tìm một ánh mắt xa,
Tìm bàn tay nắm vội, giữa phố thu nhạt nhòa”
Rồi tràn đầy cảm xúc với…
“Đêm thu ta một mình bâng khuâng, cà phê tí tách giọt buồn,
Sương đêm mơ màng làn môi em, từng giọt thu màu tím…
Bên ly cà phê đắng, vẫn vu vơ nỗi buồn,
Bâng khuâng chiều thu vắng, em giờ đây nơi đâu…
Một nhà thơ nữ với rất nhiều cung bậc cảm xúc, những cảm xúc rất thật, rất chân tình, những khao khát rất đời thường, một tình yêu quê hương, xứ sở đến da diết như trong “Ân tình ví giặm”…
“Em về Lam giang theo câu hò ví, dưới thuyền sóng vỗ (nghe như) tiếng mẹ ru hời, làm sao quên mà bồi hồi đến thế, để trọn đời thương lắm quê ơi…”
Rồi nức nở, tha thiết…
“Làm sao anh quên điệu hò, câu ví, quên con đò xưa tiễn anh đi,
Làm sao quên tóc dài trong gió,mắt lệ cho người trước lúc ra đi”…
Và mơ ước…
“ Và hôm nay cũng trên dòng sông ấy,quê hương mình đã lắm đổi thay,
vườn cây xanh đơm nhiều hoa trái,câu ví giặm rộn rã đêm ngày”…
Và sau đó lại lả lơi, gợi cảm một cách hết sức đáng yêu trong “Mắt liếc lá răm”…
“Cong cong, cong cong mắt liếc lá răm, em cười duyên thắm trăm năm… anh chờ, tóc dài mềm mượt như tơ, gội hương bồ kết… nết duyên anh tôn thờ”, rồi ao ước có được một người tri kỷ, trăm năm…
“Ong lơi, bướm lã bên rèm, yêu sao giây phút say mèm cùng nhau, ước gì trầu đẹp duyên cau, cho đôi ta kết tình sau cuối này” và thật lãng mạn… “say tình trăng lại làm thinh, để em se chỉ kết mình thành đôi”, quá đẹp, quá dễ thương!
Tôi… ít khi phổ nhạc, vì khi phổ, tôi sẽ sống, ăn, ngủ với bài thơ ấy mấy ngày, phải hiểu tâm trạng của tác giả trong cung bậc cảm xúc của họ trong bài thơ ấy… Lúc ấy, tôi không phải là tôi, mà tôi phải hóa thân theo cảm xúc của họ và diễn cảm bằng âm nhạc một cách tốt nhất theo cảm xúc của nhà thơ…
Nhạc sĩ Nguyễn Từ và nhà thơ Hồ Tịnh Văn xem nhau như "tri kỷ"
Tôi thích thơ Hồ Tịnh Văn vì cô ấy không đi theo lối mòn, mỗi bài thơ của cô ấy là cách mà cô ấy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời trong từng khoảnh khắc…
Đấy là cá tính, là điều mà tôi rất thích ở những nhà thơ…
Bài: Nhạc sĩ Nguyễn Từ
Photo: Nhiếp ảnh Thành Xuân Anh
Có thể bạn quan tâm
- Dàn diễn viên Đất Phương Nam ngày ấy, bây giờ
- Vừa ra MV Sốc nhiệt, Hoàng Yến Chibi bất ngờ công bố sẽ phát hành EP
- Chân dung nam ca sĩ "đông vợ con nhất làng nhạc Việt", 82 tuổi vẫn phong độ